Chương 2 Màu sắc của buổi sớm thu phản chiếu lên mặt nước
xanh lục của con hào chạy quanh Hoàng cung. Tháng chín oi ả sắp sửa qua
đi. Asakawa Kazuyuki đang thả bộ xuống sân ga tàu điện ngầm thì bất ngờ
đổi ý, gã muốn cảm nhận ở khoảng cách gần hơn nữa cái màu nước mà gã vừa
nhìn thấy từ tầng chín nên quyết định bước ngược lên cầu thang để ra
ngoài. Gã cảm thấy bầu không khí ô hợp của toà soạn đã len lỏi xuống tận
tầng hầm giống như một thứ cặn lắng dưới đáy chai khiến gã đột nhiên
thèm được hít thở không khí bên ngoài. Khi màu xanh của Hoàng cung hiện
ra ngay tầm mắt, gã không còn để ý tới mùi khí thải từ đoạn hợp lưu của
đường cao tốc số 5 với đường vành đai nữa, khung trời của một ngày mới
đang hửng dần lên sống động trong cái hơi lạnh của buổi sớm. Mặc
dù cơ thể bải hoải vì phải thức trắng đêm nhưng gã không thấy buồn ngủ
lắm. Sự hưng phấn khi viết xong bản thảo như một thứ thuốc kích thích
vừa độ làm cho các tế bào não tỉnh táo. Đã hai tuần nay Asakawa chưa hề
được nghỉ. Gã muốn dành hôm nay và ngày mai để xả hơi ở nhà. Lần này gã
có thể nghỉ ngơi thật đàng hoàng vì đây là mệnh lệnh của tổng biên tập. Một cách rất bản năng, gã giơ tay lên khi thấy chiếc taxi không có
khách chạy lại từ phía Kudansita. Vé tàu điện ngầm tuyến
Takehashi-Shinbaba đã hết hạn từ hai hôm trước nhưng gã vẫn chưa mua vé
mới. Từ đây đi tàu điện ngầm tới khu chung cư Kita-shinagawa mất bốn
trăm yên, còn bắt taxi sẽ mất ngót nghét hai nghìn yên. Chẳng ai muốn
mất không hơn một nghìn rưỡi yên, nhưng nghĩ đến việc phải chuyển tàu ba
lần, cộng với tâm trạng phấn chấn vì vừa lĩnh lương xong nên gã quyết
định tiêu hoang một chút cho riêng ngày hôm nay. Điều gì đã
khiến Asakawa quyết định bắt taxi ở chính nơi đây và vào ngày hôm nay?
Nó đơn giản chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra sau một loạt những xung động
nho nhỏ. Gã vốn đâu có định đi ra ngoài để bắt taxi. Mà bởi đúng lúc gã
chợt thấy nhớ bầu không khí bên ngoài thì một chiếc taxi còn trống chạy
ngang qua, trong thoáng chốc đó, gã thấy thật cách rách khi phải mua vé
và lại phải đổi tàu những ba lần. Nếu gã vẫn đi về bằng tàu điện ngầm
thì hai sự kiện kia có lẽ đã chẳng chắp nối được với nhau. Nhưng suy cho
cùng, mọi câu chuyện đều bắt đầu từ sự ngẫu nhiên. Chiếc taxi
dừng lại trước toà nhà Palaceside với vẻ ngập ngừng. Tài xế là một người
đàn ông nhỏ thó, tuổi xấp xỉ bốn mươi, chắc hẳn vì đã thức trắng đêm
nên đôi mắt hắn đỏ ngầu. Trên táp-lô có một bức ảnh chân dung màu và bên
cạnh đó là dòng chữ Kimura Mikio, tên của tay tài xế. - Đi Kita-shinagawa... Nghe thấy thế Kimura muốn nhảy lên vì sung sướng. Kita-shinagawa nằm
quá bãi xe của công ty hắn ở Higashi-gotanda một chút, như thế là thuận
đường về. Cái thú của một tay tài xế taxi là những lúc như thế này đây,
khi mọi việc đều tuân đúng theo ý muốn của hắn ta. Kimura bất chợt muốn
trò chuyện. - Anh đi lấy tin bây giờ đấy à? Gì cơ?
Asakawa hỏi lại trong lúc đang hướng đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi ra ngoài
cửa sổ và mông lung suy nghĩ. Gã tự hỏi không hiểu làm sao tay đó biết
được nghề nghiệp của mình. - Anh là phóng viên phải không? - Tôi làm ở một tạp chí ra hàng tuần, mà anh biết rõ nhỉ. Gần hai mươi năm lái taxi đã cho Kimura cái khả năng có thể đoán biết
được phần nào nghề nghiệp của khách đi xe dựa vào địa điểm lên xe, trang
phục và cách ăn nói của người đó. Và thông thường, với những vị khách
có một nghề nghiệp hấp dẫn và tỏ ra hãnh diện về điều đó, thì những câu
chuyện liên quan tới công việc sẽ ngay lập tức trở nên rôm rả. - Chà, anh vất vả quá nhỉ. Mới sớm thế này. - À không, mà là tôi về nhà. - Ra vậy, thế thì giống tôi rồi. Asakawa thường ngày chẳng mấy tự hào về công việc của mình. Nhưng sáng
nay, khi mà lần đầu tiên bài báo của gã được lên khuôn, gã bỗng lấy lại
được cái cảm giác thoả mãn ấy. Cuối cùng thì gã cũng đã kết thúc loạt
bài phóng sự của mình và nhận được kha khá những lời khen ngợi. - Công việc có thú vị không anh? - Cũng còn tùy - Asakawa trả lời qua loa. Cũng có lúc này lúc kia, nhưng bây giờ thì gã chẳng muốn trả lời thêm.
Gã không hề quên thất bại cách đây hai năm. Gã vẫn còn nhớ như in tít
bài khi đó: Những vị thần mới thời hiện đại. Cái hình ảnh đáng
hổ thẹn khi gã vừa run rẩy vừa nói với tổng biên tập rằng gã không thể
làm cái công việc đi lấy tin được nữa lại hiện lên trước mắt. Sự im lặng diễn ra khá lâu. Xe chạy rất nhanh qua khúc cua ngay bên trái tháp Tokyo. - À, mà anh thích chạy dọc đường bờ sông hay đường Keihin số 1? Lộ trình sẽ khác nhau tùy theo người ta muốn đến chỗ nào của Kita-shinagawa. - Đường Keihin số 1... Mà cho tôi xuống phía trước đường Shinbaba ấy. Đối với tài xế taxi, yên tâm nhất là khi biết được chính xác điểm đến
của khách. Kimura đánh tay lái sang phải ở ngã tư Fuda-no-Tsuji. Hắn lại đang đến gần cái địa điểm ấy, trên cái ngã tư mà suốt một tháng
nay hắn không làm sao quên được. Khác với mối bận tâm của Asakawa về
thất bại cách đây hai năm, Kimura tỏ ra khá bàng quan với tai nạn ấy.
Nghĩa là, hắn chẳng hề cảm thấy trách nhiệm cũng như sự ân hận nào. Nó
hoàn toàn là một vụ tai nạn do nạn nhân tự gây ra, và dù hắn muốn tránh
cũng không tránh được. Hắn đang dần quên đi nỗi sợ hãi khi ấy. Một tháng
trời, có phải là một quãng thời gian dài? Còn Asakawa, ngay cả lúc này
đây vẫn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi của hai năm về trước. Có một
điều không thể giải thích nổi. Đó là cứ mỗi lần đi qua nơi này, chẳng
hiểu sao hắn lại muốn kể cho người khác nghe sự việc xảy ra hôm ấy. Hắn
sẽ lén đưa mắt nhìn qua miếng gương buồng lái, nếu thấy khách ngủ rồi
thì thôi, còn không, hắn sẽ bị thôi thúc phải kể lại ngọn ngành vụ tai
nạn cho tất cả các khách đi xe, chẳng chừa ai. Cứ rẽ vào ngã tư này, bao
giờ Kimura cũng bị cảm giác hối thúc ấy xâm chiếm. - Thế mà đã gần một tháng rồi cơ đấy... Dàn đèn tín hiệu chuyển từ màu vàng sang màu đỏ ngay trước mắt Kimura như chỉ chực chờ hắn bắt đầu câu chuyện. - Trên đời này có quá nhiều chuyện khó hiểu. Kimura muốn thu hút sự chú ý của người nghe bằng cái cách bắt đầu lấp
lửng như vậy. Đang lơ mơ ngủ bỗng Asakawa choàng tỉnh vì giọng nói của
Kimura, gã nhìn ngó xung quanh như để xác nhận xem mình đang ở đâu. - Dạo này có lắm kẻ bị đột tử thế anh nhỉ... Đến cả đám thanh niên cũng chả chừa. - Anh bảo sao? Đột tử... hai tiếng ấy vang lên trong tai Asakawa. Kimura nói tiếp: - Đâu chừng gần một tháng trước, lúc ấy tôi đang chờ đèn đỏ ở đằng kia
thì tự nhiên có một chiếc môtô đổ sập vào xe mình. Mà có phải nó ngã lúc
đang chạy đâu, đang đứng im thế mà làm đến sầm một cái. Rồi anh biết
chuyện gì xảy ra không? Ờ, mà tay lái xe là một cậu trai mười chín tuổi,
học sinh trường dự bị... Thế mà tạch, chết ngoẻo. Hãi thật. Hết xe cứu
thương rồi đến xe cảnh sát, cứ nháo cả lên. Khổ nỗi là nó lại va vào xe
mình mới chết chứ. Asakawa im lặng lắng nghe, song với sự nhạy
cảm của một người làm báo đã mười năm, gã lập tức ghi lại tên của tài xế
và hãng taxi. Cũng có thể gọi sự nhanh nhạy ấy là bản năng. -
Cái cách chết đến là lạ anh ạ. Tay thì cứ cố gỡ mãi cái mũ bảo hiểm...,
người thì nằm ngửa ra đấy giãy giụa..., tôi đi gọi xe cấp cứu về đến nơi
thì đã thấy thăng rồi. - Hiện trường ở đâu? Asakawa đã tỉnh hẳn. - Đấy, ở đằng kia kìa. Kimura chỉ về phía bên kia vạch đường dành cho người đi bộ trước cửa
ga. Ga Shinagawa nằm ở khu Takanawa thuộc Quận Minato. Asakawa ghi khắc
thật sâu địa điểm đó vào đầu. Nếu tai nạn xảy ra ở đấy thì Sở cảnh sát
Takanawa sẽ phụ trách vụ này. Thế rồi rất nhanh, gã rà soát trong đầu
mình xem đường dây nào có thể đưa gã xâm nhập vào nội bộ Sở cảnh sát
Takanawa. Thế mạnh của một hãng đưa tin lớn chính là ở chỗ này. Họ có
mạng lưới tay trong ở khắp mọi lĩnh vực, và đôi khi khả năng thu thập
thông tin của họ còn qua mặt cả cảnh sát. - Thế nguyên nhân của cái chết là đột tử à? Chẳng cần biết có căn bệnh nào tên là đột tử hay không, Asakawa vội vã
hỏi. Gã cũng chưa kịp nhận ra tại sao vụ tai nạn ấy lại khiến gã bận
tâm. - Rõ là khỉ gió. Xe tôi đang yên lành đậu ở đấy không dưng
đâu hắn đổ nhào vào. Lỗi là tại hắn cả, thế mà tôi lại phải viết tờ
khai, rồi suýt chút nữa thì mất đứt suất bảo hiểm của mình cho hắn. Đúng
là tai bay vạ gió. - Anh còn nhớ ngày giờ xảy ra tai nạn không? - Xem kìa, nhà báo đã đánh hơi thấy một vụ án rồi hả? Ờ, có lẽ là ngày
mùng bốn hay mùng năm tháng chín gì đó. Đâu như vào khoảng mười một giờ
đêm. Vừa dứt lời, quanh cảnh khi đó lại hiện lên trong óc
Kimura. Mùi không khí tanh nồng..., vũng dầu đen đặc rỉ dần về phía
miệng cống thoát nước. Nó phản chiếu ánh đèn pha ôtô rồi biến thành
những giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống cống và biến mất không một tiếng
động. Cơ quan cảm giác của hắn, trong giây lát, bỗng tê liệt. Và khuôn
mặt của cậu thanh niên gối đầu lên chiếc mũ kia đang lộ đầy vẻ hãi hùng.
Cậu ta sợ gì nhỉ? Đèn xanh, Kimura đạp ga. Hắn nghe thấy tiếng
bút sột soạt ở ghế sau. Asakawa đang ghi lại câu chuyện. Kimura thấy
buồn nôn. Tại sao hắn lại nhớ rõ thế nhỉ? Kimura nuốt miếng nước bọt
chua loét vào trong và cố ghìm cơn ghê cổ. - Thế nguyên nhân là gì? – Asakawa hỏi. - "Đứng tim." Đứng tim? Có thật đó là kết luận của pháp y? Gần đây người ta đâu còn dùng từ này nữa. - Cần phải kiểm tra lại điểm này, và cả ngày giờ chính xác nữa. –
Asakawa vừa lẩm bẩm vừa ghi chép. – Nghĩa là không có bất kỳ dấu hiệu
nào của ngoại thương đúng không? - Đúng vậy. Thật kinh hoàng... Đến tôi cũng còn muốn kinh hoàng nữa là. - Ý anh là sao? - Ý tôi là, lạy Phật, vì hắn chết với một bộ mặt hết sức kinh hoàng. Bỗng có cái gì đó loé lên trong óc gã. Nhưng không, gã không muốn thừa nhận mối liên hệ ấy. ... Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đơn giản chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Ga tàu tốc hành Shinbaba tuyến Keihin đã ở ngay trước mặt. - Tới cái đèn đỏ kia anh rẽ trái rồi dừng lại cho tôi. Xe dừng lại, cửa mở. Asakawa chìa ra hai tờ một nghìn yên cùng với danh thiếp: - Tôi là Asakawa, làm việc ở báo M. Nếu được, tôi muốn nghe kỹ hơn chút nữa câu chuyện vừa rồi. - Vâng, tất nhiên là được. Kimura phấn khởi đáp. Không hiểu sao hắn nghĩ rằng hắn có nghĩa vụ phải làm thế. - Mấy hôm nữa tôi sẽ gọi điện. - Còn số điện thoại... - À, khỏi lo. Tôi có tên công ty anh rồi. Cũng gần chỗ tôi thôi. Asakawa bước xuống xe, định đóng cửa nhưng lại chần chừ. Gã cảm thấy
một nỗi sợ khó tả khi phải xác nhận điều này. Chẳng nên dính dáng tới
những chuyện quái quỷ làm gì. Gã không muốn làm trò cười lần thứ hai.
Nhưng gã đã đến nước này rồi thì gã không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Gã
biết rõ điều đó. Asakawa hỏi lại Kimura một lần nữa. - Này, đúng là cậu thanh niên đó đã cố vật lộn để tháo chiếc mũ ấy ra phải không?